Chừng nào còn biết ơn, chừng đó còn hạnh phúc

Những ngày cuối tháng 10 đang đến, không khí lạnh bắt đầu tràn về, Cái nắng oi bức mùa hè dần tan biến lúc nào mà tôi như chẳng hề hay biết. A, thì ra mùa đông đang đến gần.Thời gian như không chờ đợi một ai cả. Vậy mà thấm thoát đã gần 1 năm tôi bước chân vào ngôi trường Hoa Sen- Ngôi trường mang tên hạnh phúc.
Trường tôi- một màu xanh dịu mát, hài hòa bao phủ, màu của yêu thương, màu của hi vọng với trang thiết bị hiện đại từ ngoài vào trong. Trường tôi- nơi có sự sẻ chia, thông cảm nơi mà khi mỗi ai đó bước vào đều gật đầu tấm tắc khen ngợi bởi thái độ ân cần trìu mến, nhẹ nhàng nhưng không kém phần dễ thương của các cô chú nhân viên, giáo viên trong trường. Trường tôi, nơi mà các bạn nhỏ đến cả ngày chủ nhật hay nghĩ lễ đều gọi mẹ dậy để đi học chẳng có lý do nào khác bởi các bé thích đi học, thích được gặp cô và các bạn, thích được chơi đồ chơi trong lớp và cả ngoài trời, thích được ăn những món ăn ngon lành từ sự chuẩn bị chu đáo , tỉ mỷ, sạch sẽ, gọn gàng từ các cô nuôi dưỡng. Trường tôi- nơi mà phụ huynh hết sức tin yêu bởi sự chân thành từ các giáo viên, chỉ có sự thẳng thắn, chân thành là điều đáng trân trọng nhất.


Bước vào cổng trường là bắt gặp chú bảo vệ trẻ trung, đẹp trai nhưng không kém phần hóm hỉnh. Chú ấy là tấm gương sáng cho mọi người bởi sự siêng năng và lúc nào cũng tận tình giúp đỡ từ các em nhỏ, phụ huynh và đặc biệt là các cô giáo trong trường. Hai cô kế toán mà có lẽ trăm người gặp trăm người khen bởi cả hai cô: một người đã là mẹ, một người đang thanh niên nhưng cả hai luôn ân cần, mang vẻ đẹp nhẹ nhàng từ lời nói đến hành động, luôn sẵn lòng giúp đỡ tất cả phụ huynh,cán bộ, giáo viên, nhân viên trong ngôi nhà Hoa Sen ấy.
Ban giám hiệu ở trường có lẽ chỉ có một không hai. Tôi còn nhớ những ngày mới thành lập trường, cả hai chị biết các giáo viên trong lớp như chúng tôi rất nhiều việc, nhưng không quản trưa hay tối, các chị tranh thủ tìm vỏ dừa, sơn lốp xe, trồng hoa, trồng cây cho chúng tôi. Công việc của cả hai chị ấy không hề ít nhưng vẫn tranh thủ xuống vẽ vời, tô điểm, sẵn sàng in tranh trang trí chủ đề chủ điểm cho chúng tôi, rồi lau nhà, lau hành lang, xuống tận lớp để cho các cháu ăn, cùng chúng tôi thức trưa để làm đồ chơi, chỉnh sửa giáo án hay bất kỳ môt việc nào đó mà chúng tôi đang cần. Các chị ấy hiểu và cảm thông cho hoàn cảnh của tất cả giáo viên và nhân viên trong trường, luôn tạo điều kiện thuận lợi nhất cho chúng tôi. Các chị ấy là những người trẻ tuổi nhưng kinh nghiệm lại đầy mình bởi nếu tôi hay đồng nghiệp gặp một tình huống nào khó giải quyết khi gặp các chị ấy mọi việc lại trở nên dễ dàng. Phụ huynh trong lớp tôi hay ở những lớp khác luôn tấm tắc khen các chị ấy bởi lúc nào các chị cũng luôn ân cần, nhẹ nhàng chỉ bảo tận tình cho mọi người, đôi lúc lại pha trò cười để xua tan nỗi mệt mỏi trong chúng tôi. Cả hai chị đều có hai hoàn cảnh khác nhau, lắm lúc cả hai gặp những khó khăn nhất định nhưng chưa bao giờ thấy để những việc riêng ảnh hưởng tới công việc. Nguyên tắc làm việc luôn rõ ràng, công ra công, tư ra tư là điều khiến tôi khâm phục nhất.


Mỗi ngày làm việc của chúng tôi bắt đầu từ 6h30 và kết thúc không khỏi trên dưới 17h45. Thời gian làm việc dài, số lượng công việc lúc nào cũng luôn tay, luôn chân; có lúc tôi nói với đồng nghiệp của mình rằng, “từ ngày vô làm cùng chị, đến giờ mới có thời gian nói chuyện với chị thêm một tí”. Bởi dù công việc nhiều như thế nhưng trong mỗi chúng tôi chỉ cần các con luôn vui vẻ, các con luôn được đảm bảo an toàn về tâm lý lẫn thể chất thì mọi mệt mỏi tan biến lúc nào không biết. Chúng tôi là những giáo viên trẻ tuổi nhưng đầy năng động và sáng tạo, trước mỗi giờ lên lớp là cùng trao đổi, học hỏi , bày dạy cho nhau những gì mình đang có. Môi trường làm việc toàn là chị em phụ nữ nhưng cứ gặp nhau là cười đùa, về nhà là nhắn tin kể cho nhau đủ chuyện trên trời dưới đất. Hỏi thăm, động viên, chia sẻ nhau những lúc ai đó gặp phải khó khăn gì. Cứ thế ngày qua ngày, hè sang đông, chúng tôi vẫn miệt mài với công việc của mình, tối đến tranh thủ lót con ngủ là lại cày giáo án và chuẩn bị đồ đùng để mai lên lớp. Chỉ cần nghỉ một hay hai ngày là cảm thấy bứt rứt, khó chịu, nhớ đến phát điên trường lớp của mình. Các cô mỗi người một hoàn cảnh, ai cũng có những nỗi khổ riêng nhưng lúc nào cũng tràn đầy năng lượng đầy nhiệt huyết, yêu nghề. Nghề giáo viên mầm non là một nghề khó bởi không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để theo đến cùng. Tôi hạnh phúc bởi sự thấu hiểu, chia sẻ của phụ huynh trong lớp, tối đến các mẹ thay nhau người thì gọi điện, người thì nhắn tin trao đổi chia sẻ kinh nghiệm chăm sóc- nuôi dạy con cái, những tình huống mà các mẹ gặp phải, hay hỏi thăm một ngày của con ở trường khi công việc của bố mẹ bận quá không có thời gian quan sát con trên camera, rồi hỏi thăm sao hôm nay không thấy cô đi làm, có bé lại bắt mẹ gọi video cho cô cho bằng được mới chịu ngủ…. Ôi thật là hạnh phúc! Tôi còn nhớ có một lần có bạn Minh Anh chạy bấp vào bạn nên có thâm nơi má một chút, bạn ấy lại đi xe đưa đón nên chúng tôi định tối đó gọi cho bố mẹ của bé, nhưng tối ấy con tôi sốt nên chưa kịp gọi sáng mai mẹ bạn ấy vẫn thái độ niềm nở vui vẻ và giao con cho cô. Chúng tôi cùng nở nụ cười và thầm nghĩ rằng mẹ bạn ấy thật hiểu cho các cô bởi trẻ mầm non thì luôn hiếu động không tránh khỏi những lần vấp ngã. Có mẹ lại bảo “các cô giống như siêu nhân ý, như mẹ thì mẹ chịu, ngày chủ nhật ở nhà với một con mà như một cuộc chiến huống chi các cô ở cùng hơn 30 trẻ suốt ngày này sang ngày khác, tháng này qua tháng khác”. Có mẹ lại tâm sự với cô rằng: “Coi camera mà thấy các cô làm việc không thấy nghỉ ngơi cô nhỉ, thấy thương các cô quá!” . Chính Sự nhẹ nhàng, chia sẻ của các mẹ là động lực tốt nhất cho các cô, và cũng từ đó chúng tôi tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa để các con có sự phát triển tốt nhất.
Đấy ngôi trường của chúng tôi là như thế đấy, nơi luôn ngập tràn niềm yêu thương và hạnh phúc, nơi có sự sẻ chia và thông cảm, nơi mà xa là nhớ, gần là thương. Nơi mà mỗi đứa trẻ là mỗi đứa con thơ bé bỏng. Tôi đã là mẹ một con, tôi hiểu sự xót xa, hay những lo lắng thường nhặt của bố mẹ. Bởi bố mẹ nào cũng mong muốn con mình có được môi trường tốt nhất. Bố mẹ làm tất cả vì các con. Chúng tôi ở mỗi miền xa nhau, có cô nhà gần, cô lại nhà xa cách mấy chục cây số; hoàn cảnh điều kiện sống khác nhau nhưng lại luôn cùng chung nhịp đập bởi đằng sau chúng tôi có người cha già vừa có tâm lại có tầm nhìn sâu rông: chính thầy chủ tích Hồ Gia Bảo đã luôn soi đường dẫn lối, động viên quan tâm tới chúng tôi. Cảm ơn nhiều và nhiều hơn nữa chúng tôi kính chúc Thầy luôn dồi dào sức khỏe để mang nhiệt huyết ấy tới với HBE. Cảm ơn Cô Lê đã luôn dạy cho chúng tôi những bài học về giá trị của hạnh phúc, để chúng tôi biết hạnh phúc đến từ những gì giản dị và nhỏ nhặt nhất, chứ không phải được đong đếm bằng vật chất. Cảm ơn những người đồng nghiệp; quý phụ huynh đặc biệt là các bạn nhỏ đã luôn sát cánh, đồng hành cùng các cô. Cảm ơn sự vất vả dậy sớm từ tinh mơ dù nóng hay lạnh để các con có được bữa ăn ngon từ các cô nuôi dưỡng… Cảm ơn nhiều và nhiều hơn nữa!
“ Chúng con xin cảm ơn bố mẹ, các cô các bác đặc biệt là người nông dân, các cô nuôi dưỡng đã nấu cho con ăn, con hứa khi ăn sẽ không nói chuyện và nhai thật kỹ. Con sẽ ăn hết suất để cơ thể khỏe mạnh. Con xin mời cô mời các bạn cùng ăn” . Lời tri ân ấy mỗi ngày các con đều đọc trước mỗi giờ ăn. Đó cũng chính là một trong những điều mà chúng tôi dạy trẻ. Vì chừng nào còn biết ơn, chừng đó còn hạnh phúc!

Phan Anh Tú

Các thông tin liên quan

Ngày hội giao lưu truyền thống 20/11

Tháng Mười Một 21, 2019

Lời giới thiệu

Tháng Mười Hai 3, 2018

Hạnh Phúc của Ba Mẹ

Tháng Mười Một 13, 2018

Trường học Hạnh phúc – HBE

Tháng Mười Một 13, 2018

Ước mơ của tôi

Tháng Mười Một 13, 2018

HBE trong tôi

Tháng Mười Một 13, 2018